Phía ngàn lau
Tôi đi qua ngàn lau đi qua Trường Sơn
ngồi giữa sân bay Tà Cơn mênh mang gió
Mùa gió Lào thổi qua rừng lau trắng
Vẫn nắng rất trong trên dòng Thạch Hãn
Em ngồi đau trong chiều
Người lính đã không về…
Người đã thành mây xanh, đã gửi tuổi vào con
đã âm thầm nhường thanh xuân
Người vợ hiền là em, đồng đội là em
vẫn nghiêng nghiêng bóng xế bên chiều
Chiều Thành Cổ
thơm mùi cỏ hoa khi anh ngã xuống đất lành
Chiều mênh mang trên dòng La Vang
một chiều mây xanh đã về trong ngày bình yên
vệt nắng hồng xốn xang trên viên gạch ố vàng
Người vợ vẫn lặng lẽ nhớ chồng
gom nhặt từng kỷ niệm
mảnh bom và đạn pháo
Thương nhớ phía ngàn lau
Ơi những nỗi đau chung
gió mùa khô ngàn năm còn tươi nhớ.
Hiền Lương mây trắng
Ngồi bên sông
Những trường đoạn chiến tranh dựng lên trong tâm tưởng
Bức tường thành vết xưa loang lổ
Viên đạn mù từ họng súng
Lao ra khoảng không rồi lặng trong một hình hài
Bóng chiến tranh dạt phù sa bờ bãi
Mây mùa nao mà trắng nhức nhối dưới lòng
Có gì đương trôi như huyễn
Mà xác đạn bom vẫn làm chứng cho những vết thương trên bầu trời
Tôi soi mặt xuống dòng Bến Hải
Tựa vào khung ký ức nám khói chiến chinh này
Những thanh gỗ trên cầu Hiền Lương sắc nỗi đau như nếp nhớ
Mòn theo bước chân trần của mấy thủa yêu
Mây trắng Hiền Lương
Hiền Lương mây trắng
Cầu bắc qua dưới áng sông
Mây dạt từ phân ly đến khôn cùng tịnh vắng
Vẫn tiếng mọt nghiền đâu như vẫn
tiếng mọt nghiền trong những dáng bom rơi…
N.N