Mùa hoa trẩu
Tháng tư về nắng trải khắp núi rừng
Hoa trẩu bung trắng tinh khôi thơm ngát
Giữa rừng xanh hẹn nhau nở ào ạt
Những con đường khúc khuỷu trở nên thơ
Mây trên đầu trôi lơ lửng đợi chờ
Theo dấu chân đi về triền vách đá
Con đường xưa nay vừa quen vừa lạ
Phủ kín đầy màu hoa trẩu trắng trong
Từ dưới lên rồi trên cao lượn vòng
Tầng tầng lớp hoa trẩu bung chào đón
Hình bán cầu trên nền xanh đầu ngọn
Mộc mạc như người Vân Kiều, Pa Kô
Cây chở che người con cháu Bác Hồ
Giữ đất rừng nơi phên giậu lộng gió
Cùng đồng bào vượt qua bao gian khó
Chốn yên bình bền gốc rễ khoan thư
Nhớ hồi ấy cũng vào dịp tháng tư
Hoa trẩu bung nở trắng dày thôn bản
Chúng tôi nhặt những bông hoa ly tán
Xâu thành chuỗi kết thành hoa cô dâu
Em ngại ngùng đội vòng hoa trên đầu
Tôi thì được “phân công” làm chú rể
Ôi tuổi thơ một thời sao vui thế
Nhớ mãi về mùa hoa trẩu ngát hương
Tôi đã đi khắp muôn vạn nẻo đường
Vẫn nhớ mãi con đường xa tỉnh lỵ
Bên rừng xanh đầy hoa trẩu yêu quý
Tháng tư về rợp trắng cả miền quê.
An nhiên cõi đời
Mỗi sớm mai thức dậy
Có thêm ngày biết ơn
Được sống, nghe và thấy
Bớt đi những dỗi hờn
Thời gian không trở lại
Mỗi ngày học lắng nghe
Trọng tình thương lẽ phải
Tĩnh tâm mỗi đêm về
Thêm một chút cái chung
Bớt cá nhân độc đoán
Thêm một chút bao dung
Bớt gây thù chuốc oán
Học sống đời bình thản
Trời lúc nắng lúc mưa
Tránh dựng chuyện ca thán
Lời cay đắng đổ thừa
Hôm nay ta còn đây
Ngày mai còn không biết
Trân trọng mỗi phút giây
Đừng để mất rồi tiếc
Sinh ra bàn tay trắng
Chết rồi lại trắng tay
Đừng để đời trĩu nặng
Những gian dối đọa đày
Đời người không rồi có
Đến lúc có rồi không
An nhiên như cây cỏ
Bơ đi… nhẹ cõi lòng.
N.Đ.D