Bên nghĩa trang Trường Sơn
Rừng đã xanh che mát chỗ các anh nằm
Chim biết hát lời ru ngày còn mẹ
Những nấm mộ tóc xanh giờ đã không còn trẻ.
Chuông nguyện hồn thỉnh một cõi xa xăm.
Những anh hùng cùng năm tháng chiến tranh
Hoa bất tử khắc tên người bất tử.
Trưa bỗng cạn, chim rừng thôi hót nữa
Trường Sơn rung, bom đạn dội ùng ùng!
Có tiếng người gọi mẹ lúc lâm chung
Ôi, Tổ quốc nghìn lần tha thiết thế!
Đất nuốt cạn những lời yêu son trẻ
Tôi bần thần ngồi vuốt những tuổi tên.
Người tứ phương cùng nằm lại một quê
Trời Quảng Trị thanh bình trong nắng hạ
Bao nét mặt bùng lên sau nếp lá.
Rồi lắng dần vào mạch đất hồn nhiên.
Diệp lục những chiếc lá
Những chiếc lá như những câu thơ chở nặng cuộc đời
Sẫm màu trên cánh đồng có mùi mồ hôi của mẹ
Những chiếc lá gương mặt của đất, nước và ánh sáng
Vun lên từ mỗi rễ cành.
Không còn diệp lục
Lá hóa thân thành nguồn năng lượng mới
Những câu thơ mang dấu tích của những bước chân quen lạ vô hình
Như lá vẫn mong điều có ích!
Có những câu thơ quen thú vui làm xiếc
Như lá thiếu dưỡng sinh
Như lá không diệp lục
Nhiễu loạn đêm trăng, nhiễu loạn khí trời!
Tôi lang thang trên cánh đồng nhiều chiếc lá rơi
Gặp sắc thắm trên những màu diệp lục
Những câu thơ mang hơi ấm con người
Những câu thơ bất tử.
T.L