Ơi quê hương là dòng sông trầm lắng
Chảy miên man dòng máu lệ bao đời
Bờ cỏ lau phất phơ ngàn mây trắng
Tiếng chuông chiều tiếng thở của hồn ai
Ơi dòng sông chảy trong tim như dòng lệ
Của một thời ly loạn ngược xuôi
Của nụ cười trăng sao như nến lụn tàn đêm
Người nằm xuống ôm sông trôi về biển
Người ở lại người đi tháng ngày biền biệt
Chỉ còn dòng sông vọng tiếng thở muôn đời
Chừ cúi xuống soi bóng mình với giọt lệ lòng tôi
Trôi trầm lắng hoài một dòng khói sương Thạch Hãn
N.M