Chép một câu kinh
Ta lật giở đến tận cùng thơ dại
Cây bút vẹt mòn, trang giấy rách bươm
Hằn lên mặt bàn những dọc ngang ái ố
Xòe bàn tay, chằng chịt lối đi về.
Cuối trang giấy, còn một rìa rất nhỏ
ta miệt mài
để chép một câu kinh...
Trời đã mưa chưa mà đôi chân ướt sũng
Trang giấy nhòe đi những cái giật mình
Câu kinh lặng yên, hồn ta chết sững
Cuộc đẩy đưa mưa nắng của bình yên...
Một ngón tay chai sần lần trên mảnh giấy
Câu kinh vẹn nguyên giữa buổi chiều mưa
khù khờ chen vào nơi sân hận
May chiều nay
còn từ mẫn
cho mình....
Ta phơi lên đời đôi chân trần ướt sũng
Của một đời lang bạt giang hồ
Của linh hồn, ngờ nghệch, bê tha
Quên hết nỗi đầu mình tóc bạc...
Mưa rồi nắng, khóc cười nhìn cánh hạc
không nhấc nổi chân ra khỏi ngày bão giông
Câu kinh chiều
tiếng chuông giữa xoay vần con tạo
Ta hồ nghi ta…
Vừa vặn
Một giai điệu thoáng qua
Vừa đủ cho giật mình chạm vào ký ức
Ký ức đỏng đảnh
Trôi tuột kẽ tay tôi...
Vừa đủ cho một nồng nàn
Ly rượu ủ qua nhiều ngày ân ái
Tay nắm chặt tay
Chỉ ngủ quên một lúc...
Vừa kịp một lời chào
Biết cuộc đời đi qua nhau đã đủ
Thôi vướng bận, thôi băn khoăn, thôi giật mình
những đêm gió tạt vu vơ ngoài cửa...
Tôi quen với một mình...
Vừa đủ cho tôi kịp nhìn tôi trong gương
Thấy phía hư hao nhiều đến nỗi chân trần tóe máu
Tôi như kẻ tội đồ tìm đường đào tẩu
Trốn tôi...
Đã quá nhiều điều vừa đủ cho một đêm mồ côi
Tôi đốt lên đống lửa từ phía đợi chờ để trông trời sáng
Phía dửng dưng ấy sẽ lặng lẽ đi qua khi ngày vừa rạng
Vừa vặn một lần... tôi bắt đầu lại... làm tôi...
T.T.T.T